Lý Ngọc Phủ hai tay đút trong ống tay áo đạo bào, cười nói: “Tiểu sư thúc khi truyền thụ cho ta bộ quyền pháp này đã nói rõ sẽ chuyển tặng di vật của Lữ Tổ cho Tề Tiên Hiệp của Long Hổ Sơn. Người cũng từng hỏi ta trong lòng có vướng bận gì không, Ngọc Phủ không dám lừa dối, liền thật lòng nói có chút không phục. Tiểu sư thúc liền bảo không phục thì tốt, sau này kiếm thuật đại thành, chỉ cần vượt qua Vương sư thúc là có thể đến chỗ Tề Tiên Hiệp mà đòi lại. Nhưng trước đó đã nói rõ với sư phụ, ta giữa chừng luyện kiếm thì cứ luyện kiếm, sau này nếu không thành tựu, sư phụ không được cười nhạo.”
Du Hưng Thụy đi đến bên vách núi, giẫm lên lớp đất mềm xốp, cười nói: “Nếu luyện kiếm không thành, chẳng lẽ không cho mấy lão già bọn ta cười nhạo ngươi sao? Năm xưa đám lão già bọn ta, ngoài chưởng giáo đại sư huynh tu thành Đại Hoàng Đình và Vương Tiểu Bình luyện bế khẩu kiếm, mấy người còn lại đều chẳng làm nên trò trống gì, niềm vui duy nhất chính là cười nhạo tiểu sư thúc của ngươi. Thấy y lén nhìn nữ tử thì bọn ta lại được dịp cười mắng trêu chọc một phen. Thấy y cưỡi thanh ngưu ngủ gật thì lại ra vẻ răn dạy vài câu đại đạo lý. Y mà nhớ nhung bóng hồng y thời niên thiếu thì bọn ta lại vui vẻ châm chọc vài câu. Hôm nào bói quẻ không tốt để xuống núi, đám lão già bọn ta lại không nhịn được cười. Kỳ thực, càng về sau, ta và các sư bá của ngươi càng cảm thấy không xuống núi mới tốt, đã thành thiên hạ đệ nhất thì xuống núi làm gì? Nhưng đến cuối cùng, tiểu sư thúc của ngươi rốt cuộc vẫn xuống núi.”




